| Chào ngày mới! Tia nắng ấm áp đầu bình minh làm cho tớ cảm thấy yên bình. Sáng dậy, hít một cái thật sâu, thở dài; tớ thấy mình hồi sinh. Tâm trạng thật sảng khoái, ấy biết không? dường như trong tớ không còn điều gì làm tớ ưu tư phiền muộn. Vứt gánh nặng cuộc sống sang một bên, lòng tớ như ấm lại. Nghĩ về ấy, tớ thấy vui hơn và yêu đời hơn. Chuẩn bị thật nhanh, tớ tung tăng bước trên con đương quen thuộc tới trường. Thật vui vì tớ biết rằng, nơi cuối con đường kia sẽ có một người đợi tớ, cùng tớ dạo bước trên con đường tình yêu đầy nắng và gió.
Gió! Lạnh quá!!!
Một cơn gió thoảng qua làm tớ cảm thấy ớn lạnh nhưng lòng tớ chợt ấm lại khi ở bên ấy. Ấy đã nắm tay tớ thật chặt và thật lâu. Ngượng ngùng, má tớ ửng hồng. Dù vậy tớ vẫn muốn gần ấy để 2 ta có thể cảm nhận rõ hơi ấm của tình bạn, tình yêu. Tớ thấy mình hạnh phúc khi luôn có vòng tay ấy nâng niu, che chở và bảo vệ của ấy. Với tớ những ngày tháng ấy thật vui vẻ và hạnh phúc biết bao!
Nhưng........
Hôm nay, tớ cũng dạo bước trên con đường thân thuộc mà 2 ta đã từng chung bước. Nhưng nơi cuối con đường kia, tớ không còn thấy hình bóng quen thuộc của ấy. Tớ sợ, sợ lắm khi không còn thấy ấy. Trong tớ giừo đây là hàng trăm, hàng vạn câu hỏi vì sao? Vì sao ấy không đợi tớ, phải chăng ấy không còn yêu tớ như ngày nào, hay vì tớ đã làm gì sai khiến ấy buồn, ấy giận.....? Đang phân vân với những ý nghĩ đó, bỗng tớ có tin nhắn thoại. Tớ mở máy và nghe, tớ nhận ra giọng nói quen thuộc của ấy:" Trang à, đã đến lúc Trang đủ lớn để quyết định hướng đi cho mình và phải tự lo lắng cho bản thân Trang. Tiệp sẽ rời xa Trang một thời gian để Trang trưởng thành hơn. Mong Trang sẽ hiểu cho Tiệp vì Tiệp mong muốn những điều tốt đẹp đến với Trang. Tiệp yêu Trang nhiều lắm"! Bỗng tớ thấy cay cay nơi khoé mắt. Khóc, đây là lần đầu tiên tớ khóc vì ấy. Tớ khóc không phải vì ấy rời xa tớ mà tớ khóc vì thấy mình cần trưởng thành hơn, chín chắn và biết suy nghĩ hơn. Từ nay tớ sẽ phải tự mìhn bước đi trên con đường đời đầy chông gai vs thử thách. Nhưng tớ biết rằng ở nơi xa kia, ấy luôn lặng lé dõi theo và ủng hộ tường bước đi của tớ. Âý yên tâm, một thời gian nữa, khi ấy trở về, ấy sẽ thấy tớ thay đổi. Một Trang Cô Cô nghịch ngợm, phá phách, hay bắt nạt và nũng nịu ấy ngày xưa giờ đã trở thành người lớn, trưởng thành trong suy nghĩ và biết lựa chọn hướng đi cho chính bản thân mình. Âý hãy tin tớ một lần, tớ sẽ chứng minh cho ấy thấy tớ không phải là một đứa con gái tầm thường mà là một người thật phi thường như ấy vẫn hay khuyên tớ. Hãy tin tưởng ở tớ, tớ yêu ấy nhiều lắm. Hẹn gặp ấy vào một ngày khác, ngày mà 2 ta đủ lớn và biết suy nghĩ về mọi chuyện
CHỜ TỚ, ẤY NHÉ[/color] | |